Thứ Tư, 24/04/2024
32 C
Ho Chi Minh City

Áo lục bình

Kinh tế Sài Gòn Online

Kinh tế Sài Gòn Online

Áo lục bình

(TBKTSG Online) – Bà nội tôi sống với chú út tôi ở mảnh vườn nhỏ cách phố chợ thị trấn nhà tôi ở chừng mươi phút đi bộ. Những sáng, những trưa, những chiều… nghĩa là những khi không có giờ học tôi thường hay sang khu vườn này chơi cùng mấy đứa em họ.            

Chiều ba mươi tết năm đó, tôi qua vườn chơi, thấy bà lụi hụi quạt bàn ủi than con gà rồi lấy quần áo trong chiếc va li mây ra ủi. Chiếc va li đan bằng mây ấy nhỏ, thô mộc, không được đánh bóng, chỉ đựng chừng vài ba bộ quần áo mỏng. Mấy bộ đồ bà tôi lấy từ va li ra sực nức mùi long não. Cái mùi này, trong hơi nóng bàn ủi, thơm thoảng vào mũi tôi rất dễ chịu khi bà ủi.  

Nhưng rồi công việc nhàm chán của bà cũng khiến tôi đi tìm mấy đứa em họ chơi trò chơi tuổi nhỏ ưa thích…  

Sáng mồng một tết, ba má và anh chị em tôi qua vườn chúc thọ tuổi bảy mươi của bà. Bà vui vẻ nhận lời chúc của các con các cháu. Bà ngồi trên chiếc ghế đay, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, bên cạnh chiếc bàn thấp. Bà mặc chiếc áo dài bằng the bên ngoài chiếc áo túi lỡ cùng chiếc quần lãnh mỹ a đen bóng ngời, chiếc khăn the quấn choàng ngang cổ, trong tư thế rất trịnh trọng.  

Gia đình tôi chúc thọ bà xong, bà đứng dậy lấy tiền lì xì anh em chúng tôi. Tôi hết sức bất ngờ khi thấy chiếc áo dài bà đang mặc. Đó không phải chiếc áo dài mà bâu áo cao chừng một đốt ngón tay, trong khi lúc bấy giờ bâu áo các cô thiếu nữ cao kín tận cổ. Đặc biệt, hai tà áo không dài tới chân như mốt lúc bấy giờ mà chỉ lưng lửng dài ngang đầu gối bà.  

Tôi tò mò hỏi, bà cười bảo đó là áo lục bình. Cái tên rất xa lạ mà tôi mới nghe lần đầu, giống như chiếc áo tôi mới nhìn thấy trong đời lần thứ nhất từ bà, hồi những năm 1950.  

PHÙ SA LỘC

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Tin liên quan

Có thể bạn quan tâm

Tin mới