Đêm cuối năm
Lê Phú Cường
![]() |
(minh họa: Khều) |
(TBKTSG) – Một đêm, giật mình tỉnh giấc. Cuối năm nào đầu óc cũng thật nhẹ nhàng. Khỏe, nên không ngủ vùi, ngủ mê như ngày thường. Ta thức dậy, tự nhiên nghe lòng mình lâng lâng, dễ chịu, khác với cảm giác thường ngày bị dồn nén bởi bao nhiêu công việc chất chồng.
Cuối năm, đi đâu cũng nghe bàn chuyện ăn Tết, các chương trình trên tivi cũng nói về Tết, báo xuân bày bán đầy đường. Lòng người không khỏi dạt dào cảm xúc.
Hết một năm, coi như xăm xấu được giải. Phù! Nhẹ cả người. Năm nay không đi chùa xin xăm nữa. Thiện căn ở tại lòng người, biết trước chỉ thêm lo. Một năm, chỉ có một điều làm mình băn khoăn mãi: sự lựa chọn những ngày bình yên có đồng nghĩa với đời sống vô vị hay không? Sự dấn thân đi kèm với va chạm, sóng gió và những vui buồn làm con người trưởng thành, tạo nhiều cảm giác mạnh và những giá trị lớn lao. An phận có làm cho người ta ngày càng yếu đuối và tụt lùi?
Cuối năm, như một ly nước đầy đã cạn. Năm nay, ai là người hạnh phúc khi tình yêu đơm hoa kết trái. Chắc nhiều. Cuối năm nào cũng có bao nhiêu là đám cưới. Tình yêu là thứ thật lạ lùng. Có người tìm hoài không thấy, có người được dâng tận tay. Vì vậy mà người ta tin vào vận số và nhân quả luân hồi. Cũng còn mãi những nỗi niềm chôn giấu, những điều không lý giải được. Không lý giải, cũng là điều cần thiết để duy trì sự tồn tại, vì đích đến của cuộc sống là những bí mật cần khám phá mà!
Cuối năm, ta tự thưởng cho mình một ngày tự do tuyệt đối. Đời thật hạnh phúc khi được tự do. Muốn nghĩ gì, làm gì cũng được. Giống như đêm nay, người ta ngủ hết mà mình lại thức. Thức để ghi lại những suy tư đọng lại cả mấy trăm ngày. Chỉ khi mình tự do, được thả lỏng mới có thể nghêu ngao hát là lá la như trẻ nhỏ. Ngày tự do trả lại cho mình bao nhiêu năng lượng và tình yêu cuộc sống.
Ngày tự do đó mình đi tìm cái đẹp. Hoa đương nhiên là đẹp rồi. Lòng người cũng đẹp nữa. Đẹp nhất là người mình yêu yêu lại mình. Trời, nửa đời người mới tìm được tình yêu! Đẹp nên quý, nên sợ mất. Và mình trôi miên viễn trong những không gian rộng lớn, trong những gam màu hòa quyện, trong cảm xúc ngất ngây, nhẹ như đang bay, bâng khuâng như tỉnh mộng, bình yên như ngắm một cánh đồng và sâu lắng như phát hiện ra một tâm hồn cao thượng.
Hành trình của mình là những chuỗi ngày tìm kiếm ý nghĩa cao cả của cuộc sống, những giá trị nghệ thuật, giá trị thẩm mỹ, vẻ đẹp của con người, cảnh vật. Ôi chao, mình tham lam quá! Thấy người khác làm nên điều đó, thấy nơi khác có điều đó nên mình còn chạy tiếp, gầy dựng tiếp. Thấy người ta nghiên cứu lịch sử Đông Tây kim cổ và lý giải được hiện tại, tương lai. Hay người ta gầy dựng nên một quỹ học bổng để ươm mầm cho những tài năng, xây nên những công trình nghệ thuật cho đời, cho thế hệ mai sau. Tự hỏi mình đã làm được gì hay vẫn mãi quằn quại đau buồn trong những thèm khát cá nhân và những tình cảm riêng tư vị kỷ?
Năm nào cũng nghĩ đến một chuyện lớn lao để làm, một miền xa xôi để đến. Để rồi cuối năm ngẫm lại, thấy mình chạy hoang hoải cả năm mà quên mất cái dự định ban đầu, và rồi chấm vớt một điểm để tự an ủi: “Lực bất tòng tâm”.
Nhìn những người mải rong chơi, lãng phí thời gian và tuổi trẻ, lãng phí tiền bạc vào những niềm vui riêng tư, những thỏa mãn cá nhân làm suy giảm sức khỏe và tinh thần, chợt giật mình nhìn lại mình. Dẫu biết như vậy mới là xã hội, nhưng xã hội còn có thể đẹp hơn nếu có nhiều người sống cho những việc có ý nghĩa hơn.
Đêm cuối năm bồng bềnh trong suy nghĩ, rộn ràng với niềm vui mới nhưng cũng ưu tư với những nỗi riêng mang. Cảm xúc cả năm dồn lại một đêm để cho mình lớn thêm một tuổi.
Ngày cuối năm giục bước vượt ra khung cửa nhỏ, lối mòn quen, không còn làm nô lệ cho những lo toan cơm áo gạo tiền. Cất những ngược xuôi năm cũ vào trong túi, mở cửa ra nhìn. Mặt trời ngoài kia đang lên trong bình minh, đỏ ối…