Chí thú làm ăn
Nguyễn Quang Bình (*)
|
(TBKTSG) - Mấy hôm rày, thấy ông bạn doanh nhân phờ phạc, trong bụng lại thấy vui vì tin chắc y bận rộn công chuyện mần ăn nào đấy. Chả là đã mấy năm nay y hay than công việc kinh doanh của mình chẳng đâu vào đâu.
Rên thế, nhưng cứ mỗi khi đến thăm công ty, tôi đều được ông bạn kéo vào nơi làm việc để khoe: khi thì cờ luân lưu, lúc thì bằng khen, có phen chìa cái hình vinh dự chụp chung với các sếp... Cả một bộ sưu tập mà ai thấy cũng “hết hồn”!
Cách đây mấy ngày, nghe nói ông được nhận thêm cái danh hiệu gì đấy... nhưng lạ là trên gương mặt ông vẫn không dấu được nỗi lo không tên khó tả...
Cái văn hóa doanh nghiệp của mình ngộ lắm, kết quả kinh doanh chưa biết môn khoai ra sao, thậm chí có nơi lương tháng, quỹ bảo hiểm xã hội, các chế độ cho công nhân viên còn chưa choàng xong, thế mà cứ tìm cách tôn vinh xưng tụng nhau, rước cờ quạt về treo đầy văn phòng như đền đồng. Hóa ra thói “động viên nhau là chính” tự đời nào vẫn còn lây lan đến ngay cả thời hội nhập.
Cứ thử một vòng đi thăm các công ty, cơ sở sản xuất kinh doanh, còn nếu không có thời giờ, xin rảo lên mạng, thế nào cũng thấy đủ thứ bằng khen, giải thưởng, hình chụp với ông này bà nọ được gắn khắp nơi, treo đủ chỗ. Hình như nhiều người coi đó là một cách tiếp thị. Cũng có thể có người cho đó là bùa hên hay bùa hộ mạng gì đấy không chừng.
Nhớ có thời rộ lên hiện tượng một số tổ chức nước ngoài cấp bán muôn thứ danh hiệu như doanh nhân thành đạt, nhà cung cấp uy tín, nhà xuất khẩu chất lượng tiêu biểu toàn cầu... Chỉ cần dăm ba ngàn đô la Mỹ là khách hàng có giấy mời sang tận nước sở tại để được trao tay giấy chứng nhận tước hiệu ấy, họ cũng cẩn thận ghi trong thư mời khi dự lễ, yêu cầu xiêm y sang trọng để còn chụp hình! Mà thật, hình của nhiều vị chụp lễ trao mua thành công chứng nhận này còn oách hơn các vị nhận giải Nobel xa!
Không thể chối cãi hệ thống giải thưởng, danh hiệu là hết sức cần thiết để khích lệ, động viên, tôn vinh một người, một đơn vị nhằm công nhận bước tiến của họ và nhắc họ nhìn lại phía sau để vươn cao hơn. Nhưng nhiều người e ngại nếu “lạm phát” quá, chỉ tổ để người háo danh lợi dụng nhằm thỏa mãn tâm lý tự cao tự đại, đánh bóng mình.
Nếu như nước mình có thói quen vinh danh nhau để được cái danh xưng nào đó, thì tại các xứ khác người ta thực tế hơn, họ lên tiếng, yêu cầu, yêu sách để đòi cho được môi trường, điều kiện, phương tiện giúp họ chí thú làm ăn, y như “thằng bờm thích nắm xôi” để còn sức đóng góp ngược lại cho cộng đồng, xã hội.
Chín tháng qua, nghe nói có 70.000 doanh nghiệp đóng cửa hay tạm ngừng hoạt động (theo báo cáo của Bộ Tài chính), và chỉ trong vòng vài ba năm nay đã trên 200.000 “cửa hiệu” cùng chung số phận. Ngoài nội lực bản thân nhằm cố gắng vượt qua, doanh nhân nước ta đang rất cần những giải pháp cụ thể để tháo gỡ khó khăn, thúc đẩy kinh doanh sản xuất, dẹp bỏ những nghi kỵ , nhũng nhiễu mà doanh nghiệp đang gặp phải hơn là những chúc tụng rình rang như thế. Biết rằng nhiều biện pháp đang được triển khai như cắt giảm thủ tục hành chính, giảm thời gian kê khai và nộp thuế, thu ngắn thủ tục thuê đất, xây dựng... nhưng đáng tiếc không phải từ cấp cơ sở mà lại từ chỉ thị của Thủ tướng Chính phủ.
Muốn doanh nghiệp có điều kiện đóng góp hiệu quả cho tăng trưởng kinh tế đất nước, kêu gọi doanh nhân hội nhập quốc tế, nhưng không quyết liệt cải cách thể chế kinh tế từ cấp cơ sở, các cấp không quyết tâm dẹp bỏ các rào cản và thủ tục rườm rà, tốn kém thì giờ và tiền bạc, thì không biết đến lúc nào doanh nhân nước ta mới lấy lại cái thú làm ăn một cách thực sự.
Chỉ lo doanh nhân không chí thú làm ăn, chứ khoan lo họ bàng quan với phát triển kinh tế đất nước.
(*) Giám đốc Công ty TNHH CTA Việt Nam
Mời đọc thêm