Thứ Năm, 25/04/2024
32 C
Ho Chi Minh City

Kỳ 3: Tìm đường về Vientiane

Kinh tế Sài Gòn Online

Kinh tế Sài Gòn Online

Kỳ 3: Tìm đường về Vientiane

Đồng quê của Lào

Nghe lời những người Việt ở đây mách, sáng sớm tôi ra công viên cạnh bờ sông xem người dân Thái khiêu vũ theo tiếng nhạc và tôi thấy người đến viếng chùa, chụp hình nhiều hơn hôm qua.

Kỳ 2: Quá cảnh qua Thái Lan

Kỳ 1: Tìm đường sang Lào

Tìm đường về Vientiane

Ở đây, ngay tại ngã tư chính sừng sững một tượng đài kỷ niệm do Việt kiều xây dựng để tưởng nhớ quê hương (tối hôm trước biết tôi là người Việt, một số Việt kiều lớn tuổi, sau khi đi đám ma xong, kêu tôi vào hỏi chuyện về Việt Nam và họ không tin một người Việt lại dám đi du lịch bụi một mình). Khi vào chợ ăn sáng, tôi được bà chủ hàng – một người Thái gốc Việt – tìm giúp xe tuk tuk để đi thăm nhà Bác Hồ ở làng hữu nghị Việt – Thái.

Đây là nơi Bác Hồ ở và làm việc trước năm 1930 và nay rất nhiều người Lào và Thái gốc Việt đến tham quan. Ở đây có bán cả đĩa nhạc, quần áo và nhiều sản phẩm khác của Việt Nam. Hiện giờ số lượng người Việt sống tại khu làng này còn rất ít, họ bỏ ra ngoài để đi làm ăn, những người ở lại là người già hoặc làm bên du lịch.

Trưa hôm đó, từ khu làng Việt – Thái trở về, tôi quyết định đi Nong Khai ngay và từ Nong Khai tôi có thể đi Vientiane. Mang ba lô lên vai, tôi đi ngay và hầu như không kịp chào hỏi ai trong khu làng Việt kiều. Nhưng khi ra bến xe thì tôi mới biết không có xe đi Nong Khai vào buổi trưa.

Tôi đón xe đi Udon Thani, một trong những thành phố nhộn nhịp của Thái Lan. Xe chạy khoảng 5 tiếng thì đến Udon. Đến đây tôi có cảm giác như mình đang ở Singapore bởi không khí sôi động, khu chợ đêm sáng rực đèn và khu trung tâm thương mại sầm uất. Tất cả nằm ngay sát bến xe khách. Tôi quyết định tìm khách sạn ở gần đây để sáng hôm sau đi cho tiện.

Học sinh trên đường phố của Lào.

Quả là một quyết định đúng đắn. Số lượng người đi rất đông nên tôi phải ra sớm để mua vé. Xe khởi hành mỗi tiếng một chuyến từ 11h sáng đến 7h tối. Xe đông đến nỗi nhiều người phải đứng, dọc đường một số người xuống bớt nên mới có chỗ ngồi. Xe đến Nong Khai khoảng 3h30 chiều, tôi đón xe tuk tuk (20 baht) đến Sawabi Guesthouse do một người Thái gốc Hoa làm chủ. Nơi này đẹp, sạch sẽ, tương tự như nhà nghỉ ở Melecca, Malaysia mà tôi từng ở. Giá phòng ở đây rẻ nhất là 140 baht.

Giặt giũ, tắm rửa xong, tôi đi dạo phố. Thành phố này khá dễ chịu, sạch sẽ, trong lành, êm đềm và nhộn nhịp. Cái êm đềm của một thành phố cổ và cái nhộn nhịp của một thành phố hiện đại đều có thể được tìm thấy ở nơi đây. Thật là một nơi lý tưởng để ở. Ở đây có Hội Người Việt và nhiều người Thái cũng có thể nói tiếng Việt. Buổi sáng hôm sau, tôi ra chợ Morning ăn phở Thái (tiếng Thái gọi là “khuây tịu”). Phở này giống hủ tíu Việt Nam hơn, giá 25 baht/tô.

Buổi trưa, tôi trả phòng, sau đó đón xe buýt (giá vé 55 baht) để đi Vientiane. Ở cửa khẩu này, thủ tục hải quan miễn phí. Tôi lại trở qua Lào sau 6 ngày 5 đêm “lưu lạc” trên đất Thái Lan. Phải nói tôi rất thích vùng Đông Bắc Thái. Ở đây mọi thứ đều khác hẳn Bangkok. Tiếng nói nghe dễ chịu hơn, thức ăn ngon hơn, người dân thân thiện và dễ thương hơn nhiều.

Vientiane

Một món ăn của Lào.

Cách bến xe Vientiane khoảng 1 km đi về phía bờ sông có khá nhiều nhà nghỉ giá rẻ. Các bạn có thể gọi xe tuk tuk bảo họ đưa đến Mixay Guesthouse. Nhớ trả giá bởi vì ở đây nói thách lắm. Tôi đã trả hớ 20.000 kip cho 1 km. Lần sau sẽ rút kinh nghiệm trả giá thấp hơn.

Nhà nghỉ Mixay hết phòng trống nên tôi đã đến nhà nghỉ Sabaidy (cách Mixay 3 phút đi bộ), dorm bed giá 20.000 kip/đêm, quá rẻ nhưng cả nguyên tầng lầu chỉ có 1 phòng tắm thôi và cũng không sạch lắm. Ở đây tôi kết bạn với cô sinh viên người Úc. Chúng tôi cùng chia sẻ tiền tuk tuk đi Luang Stupa. Ở đây chúng tôi làm quen với một anh người Lào. Vì vậy chúng tôi cùng nhau đi ăn tối ở dãy quán dọc sông Mê Kông. Chúng tôi ăn lạp gà và lẩu Lào cũng khá ngon. Ba người ăn mà chỉ có 90.000 kip (tương đương 230.000 đồng).

Qua anh chàng người Lào này, tôi được biết một điều khá thú vị là các bạn trẻ Lào rất thích đi du học ở Việt Nam. Anh ta bảo đấy là mơ ước của anh ấy và anh ấy sẽ cố gắng để được đi du học Việt Nam. Chính phủ Lào rất tôn trọng bằng cấp Việt Nam. Một người có bằng do Việt Nam cấp sẽ có cơ hội việc làm nhiều hơn bằng cấp ở những nơi khác cấp kể cả của Lào. Lạ quá nhỉ!

Ở dọc theo bờ sông có khu chợ đêm bán đồ khá đẹp và khá rẻ (nếu biết trả giá). Tôi mua một cái ví thêu tay rất đẹp, giá 25.000 kip (lúc đầu họ thách đến 40.000 kip).

Sáng hôm sau, kiểm tra lại tình hình tài chính cho 10 ngày đi bụi vừa qua, tôi thấy mình đã tiêu mất khoảng 5 triệu đồng, bao gồm tất tần tật mọi thứ. Như thế cũng chưa rẻ lắm bởi vì tiêu chí tôi đưa ra là 1.000 đô la Mỹ cho 3 tháng. Tôi phải thừa nhận rằng chi phí ở Lào mắc hơn ở Thái Lan và Campuchia. Cũng có thể tôi đi Lào lần đầu nên chưa có kinh nghiệm chăng?

Kiểm tra tài chính xong, tôi ra ngoài tiệm Internet để kiểm tra email. Ở đây khi hỏi đường đi đến bến xe buýt thì tôi được cô nhân viên quản lý phòng net, hết giờ làm việc, tiện đường về nên chở tôi ra bến xe luôn thể. Thế là đỡ tốn tiền đi xe tuk tuk.

Mấy tay lái xe tuk tuk và cô nhân viên phòng net khẳng định với tôi rằng ở bến xe này không có xe đi Xiêng Khoảng (Buddha Park – Cánh đồng tượng Phật cổ ở ngoại ô Vientiane). Tôi đi thử vào trong bến xe hỏi thì hóa ra có xe buýt đi đến đó, giá rất rẻ, chỉ có 5.000 kip, so với thuê 1 chiếc tuk tuk khoảng 100.000 kip. Xe buýt chạy 45 phút thì dừng ở Tha Dieu để thả khách, sau đó thì chạy tiếp đến Buddha Park. Ở đây vé vào cổng là 5.000 kip. Khung cảnh khá đẹp và nếu không bị quấy rối bởi những du khách khác thì các bạn có thể thì thầm trò chuyện cùng với các pho tượng Phật lâu đời đứng sừng sững giữa cánh đồng mấy trăm năm nay. Có ai tin không nhỉ?

Cảnh sông nước ở Lào.

Từ cổng Bubbha Park, tôi băng qua đường đón xe buýt về Vientiane. Tối đó, tôi đi ra bờ sông để ăn salad Lào. Dặn đi dặn lại người bán là không cay vậy mà cuối cùng sau khi ăn thử vài miếng, nước mắt nước mũi dầm dề, tôi bỏ luôn nguyên đĩa gỏi. Không hiểu sao người Lào ăn cay quá? Nhưng bù lại, coconut shake ở đây khá ngon mà chỉ có 7,000 kip.

Ăn xong, tôi đi dạo một vòng và thu về “chiến lợi phẩm” là một cái túi xách khá đẹp mà sau một hồi trả giá thì còn 25.000 kip.

À quên , phở Lào ăn cũng khá ngon (ngon hơn phở Thái), giá 10.000 kip/tô. Rau sống và nước chấm hơi khác với phở Việt. Đặc biệt ở đây người ta ăn phở, chấm rau sống với mắm, khá ngon.

Theo Blog Thichdibui

Kỳ 4: Vang Viêng

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Tin liên quan

Có thể bạn quan tâm

Tin mới